Đọc bài này lại nhớ thời xưa đẻ Voi dc 1 tháng hơn , c Quỳnh Hương lúc đó đang bầu Sam hơn 8 tháng qua thăm Voi. Thấy mình phờ phạc khóc lóc bảo sinh xong kinh khủng lắm c ơi. Bà c cứ ngồi cười bảo: thấy cháu nằm ngủ im re có gì đâu. Sau này sinh xong bà chị sốc hơn cả mình.
2 ce sinh mổ, đau khác chút nhưng cũng quá sợ rồi.
Review trải nghiệm SAU SINH.
Đã có bạn chia sẻ chuyện đi đẻ rồi, để mình kể nốt chuyện sau sinh nhé. Thực sự, không ai, không - một - ai nói cho mình biết rằng, mang thai và sinh nở chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày dằng dặc đầy đau đớn, mệt mỏi, cô đơn và stress sau đó...
Đêm đầu tiên sau đẻ, mình bắt đầu đau vết khâu tầng sinh môn. Cả phần dưới sưng vều lên, đúng kiểu con búm dối gian nên bị vả cho vêu mõm ấy. Mãi sau này mình thậm chí còn không cả dám lấy gương ra nhìn thử vì sợ bị sang chấn tâm lý. Chỉ nghe mẹ tả sương sương là thái vội cũng được mấy đĩa, lại còn lệch lạc bên to bên nhỏ.
Đi lại chỉ có thể nhích từng xen ti mét một. Và tất nhiên, là chân bước hai hàng.
Về nhà, chuyện kinh hãi đầu tiên chính là... bài tiết. Mình nhịn suốt từ hôm đẻ tới giờ, phần vì hết *** do đuýt đã phải làm việc quá công suất trên bàn đẻ (mình không biết rặn đúng chỗ nên thay vì ra con thì nó ra *** trước mọi người ạ, hu hu), phần vì sợ ẻ sẽ đau đuýt nên cố lờ nó đi. Nhưng rồi cái gì đến cũng phải đến. Lần đầu đi ẻ lại mà cứ ngỡ mình đang đi đẻ lần nữa vậy. Ngồi khom lưng trên bồn cầu, mồ hôi to như hạt ngô hoà cùng nước mắt rơi lã chã. Ai bị táo chắc cũng biết tốc độ dịch chuyển và giãn nở của cơ đuýt khi đó ra sao, trong khi mình còn đang cõng theo vết rạch mười mấy mũi bự chảng vì sinh khó.
Hậu quả của lần đi ẻ đầu tiên sau đẻ đó là nỗi khiếp sợ mang tên, TRĨ. Vâng, vì rặn quá sức nên nó sa xuống, to cỡ quả trứng gà, thề không nói quá tẹo nào. Vậy là suốt hơn tháng sau sinh mình cõng quả trĩ bự chảng còn hơn cả cõng con. Đuýt không khép lại nổi, bum búm thì sưng vều, vết khâu thì nhức nhối do sản dịch ra thường xuyên không lúc nào khô ráo. Cộng thêm cái xương chậu rệu rã làm mình đi không nổi, ngồi không xong. Cứ nhấp nha nhấp nhổm, cho con bú cũng phải quỳ vì đứng thì đau chân mà ngồi thì đau đuýt. Không nói điêu chứ cứ chạm sàn là mình lổm ngổm bò bốn chân như chos. Và mỗi sáng tỉnh dậy đều thấy tiền đồ của chị Dậu vẫn còn tươi sáng hơn của mình. Vì chị đ’ phải đi ẻ các bạn ạ.
Sang đến ngày tiếp theo thì mình bắt đầu đau co tử cung. Cái bụng liên tục phình chỗ này, tọp chỗ nọ như kiểu vẫn còn đứa nữa trong bụng chưa đẻ nốt. Đau không? Có! Nhiều lúc đang yên đang lành bỗng dưng quặn lên chỉ muốn ngã vật ra, cả người co quắp quắn quéo lại. Cơ mà nhìn chung vẫn chịu được cho đến chiều đó, hai vếu mình bắt đầu căng lên.
Vâng, cơn ác mộng kinh khủng nhất sau sinh chính là đây: TẮC TIA SỮA. Hai vếu căng cứng, nóng hổi như hai củ su hào luộc. Cục lớn cục nhỏ bên dưới nảy nở chi chít còn người thì phát sốt lên. Mẹ mình với chị mình hốt hoảng sợ không nhanh sẽ thành áp xe thì toi đời, thế là xông vào đè mình xuống mà bóp mà nắn. Mỗi người một bên, cứ chỗ nào đau nhất là dùng ngũ trảo công vuốt cật lực. Thề, mình cứ tưởng đau đẻ không tê lẫn khâu sống đã vã lắm lắm rồi, cho đến khi biết thế nào là đau vếu.
Đau vl đau. Đau tới nghẹt thở. Đau tới co quắp toàn thân. Đau tới mức người qua đường mà thấy chắc tưởng mình đang bị lọc thịt lóc da, thiếu câu gào rú “hãy gít tôi điiiiii...” là thành màn tr,,a tấn điển hình trong mấy phim kiếm hiệp. Giờ mới hiểu vì sao tiếng khóc của mấy bà trong viện khi bị các chị xinh đẹp bó,.p v,,ế..u thông sữa nó lại rợn người đến thế.
Mất 3 ngày thức trắng chịu nắn b,,ó,,p, kinh qua mọi thiên đàng địa ngục để thông tia sữa. Đêm nào mình cũng phải còng lưng cắn răng nén đau NGỒI lên mặt bạn trĩ và con búm sưng sỉa kia để nhào nặn hai cái bánh dày đã đời rồi vắt sữa ra chai. Mới đẻ đã phải ngồi nhiều nên mình bị đau lưng không thể đứng thẳng được. Dẫu vậy vẫn thấy may mắn chán vì vếu chưa tắc thành áp xe. Thấy mấy bà phải đi nặn mủ ra bảo tao thà đẻ thêm 10 lần còn hơn bị áp xe 1 lần là đủ hiểu.
Có sữa rồi, chịu đau lưng và đau bên dưới quen rồi, thì mình bắt đầu bị trầm cảm sau sinh. Sự sụt giảm hormon đột ngột cùng với việc con quấy khóc không chịu bú, đêm nào cũng phải thức xuyên để vắt sữa, dọn ***, cho con ăn, bế con ở tư thế quỳ làm mình gầy tọp đi. Trong 1 tuần sau sinh đã về lại cân nặng trước bầu. Lúc nào cũng thấy chán chường mệt mỏi, nhìn con khóc mà chỉ muốn lao tới bịt mồm nó lại. Thậm chí có đêm mình còn từng muốn ôm nó lao đầu xuống đường để khỏi nghe nó khóc nữa. Những lúc đấy chỉ biết tự nhủ không, không, mình đang điên thôi, chỉ là mình đang bị đ,ien, rồi sẽ ổn, rồi sẽ ổn. Sang hôm sau, thấy con vẫn nằm cạnh lại thở phào. Nhưng rồi rất nhanh lại tuyệt vọng vì không biết sau này ra sao, mình sắp chết rồi làm sao nuôi con được nữa...
Suốt mấy ngày mấy đêm, mình chỉ ngồi khóc. Khóc đến mức mất nước mất sữa, khóc không ai ngăn lại được, khóc đến ngưng thở ngất đi, tỉnh dậy đầu đau như vỡ ra, còn hai mắt cay xè không mở nổi suốt cả ngày sau đó. Người nhà không hiểu lại chửi mắng mình, nói mình làm quá, bất nhân bất nghĩa không thương con...
Mà đấy là mình còn là người tâm lý thuộc loại cứng, từng trải qua rất nhiều cú sốc lớn trong đời rồi còn vật vã trải qua những chuỗi ngày khổ sở như vậy. Hàng xóm của bạn mình vì trầm cảm sau sinh mà nhảy cầu, bạn của bạn mình thì nhảy lầu. Không ai chia sẻ cả, vì họ đều không hiểu đó là bệnh mà chỉ nghĩ mình làm quá.
Sau 6 tuần, mình hết sản dịch, sữa cũng về đều. Cái sản dịch và sữa này cũng góp phần khiến mình bị trầm cảm nữa. Trời thì nóng bức, bịt khẩu trang dưới dày cộp nhớp nháp tanh tưởi. Sữa thì hơi tí là ròng ròng chảy, ôm con cho bú nó ngúng nguẩy không ăn sữa lại gào mồm ra ăn vạ, sữa dính dớp chảy ướt hết cả mẹ lẫn con.
Hơn 3h đêm, mình vẫn tay ôm con dỗ, tay viết bài này. Mọi người đều đã ngủ hết. Mình thì tóc rụng cả nắm, mắt thâm quầng, cổ tay và các khớp đau nhức vì bế con. Vậy nên là sinh đẻ thực sự mới chỉ là chút khởi động nhẹ nhàng cho trận chiến sau này thôi, trận chiến kéo dài cả một đời mang tên: LÀM MẸ.
Chị em đã và đang sinh đẻ đâu? Chia sẻ chút đi mọi người
#Cre: Sưu tầm đâu đó