Vốn sinh ra là lớn lên ở vùng quê Thái Bình, tôi từ nhỏ đã rất yêu cảnh đồng quê và mong muốn có một cuộc sống an bình, gần gũi với thiên nhiên. Thế nhưng vì cuộc sống mưu sinh, tôi phải rời quê lên Hà Nội làm việc. Làm công chức nhà nước, đồng lương của tôi cũng chỉ đủ chi tiêu, phải chắt bóp, tằn tiện lắm, mới để ra được một ít gọi là "vốn dắt lưng".
Ngoài giờ hành chính, sau khi tan làm, tôi còn kiếm thêm bằng việc chạy xe giao hàng. Có những ngày, tôi thậm chí còn dậy thật sớm để tranh thủ giao hàng cho các quán ăn trước giờ vào làm. Thứ 7, Chủ nhật, tôi dành toàn bộ thời gian cho công việc làm thêm.
Một ngày của tôi thường bắt đầu vào lúc 4h30 sáng và kết thúc lúc 23h30 khuya. Nhờ làm việc chăm chỉ, mỗi tháng, tổng thu nhập của tôi cũng lên tới 19 - 20 triệu. Số tiền này tuy không lớn, nhưng với cuộc sống độc thân ở thành phố và thói quen chi tiêu tiết kiệm, sau 3 năm làm lụng cật lực, tôi cũng để dành được gần 300 triệu.
Mua đất ở làng chài nhỏ ít người biết để "lánh đời" khi về già
Năm đó, cơ quan tôi cho cán bộ, nhân viên đi nghỉ mát ở Hội An. Trong lúc mọi người nghỉ ngơi, hưởng thụ những ngày xả hơi hiếm hoi, thì tôi, theo thói quen của một "con nhà nông" chính hiệu lại thuê một chiếc xe đạp để đạp xe đi dạo, thăm thú quang cảnh xung quanh. Như một cơ duyên, ý định "đi dạo" ban đầu đã đưa tôi đến một làng chài nhỏ nằm sát biển… cách Hội An 40km. Vậy là cả đi và về, tôi đã đạp xe khoảng 80km, mất nguyên một ngày trời, khiến đồng nghiệp trong cơ quan được một phen hốt hoảng, còn tôi thì đau mỏi chân rã rời, nằm nguyên trong phòng hết cả kì nghỉ.
Tuy nhiên, tất cả sự mệt mỏi của tôi đã được đền bù xứng đáng khi "khám phá" ra ngôi làng nhỏ "kì diệu" đó. Nằm ở một vị trí khá xa khu trung tâm, ngôi làng này kề sát biển, có vẻ đẹp cực kì bình yên và thơ mộng. Khi vừa đặt chân tới đây, tôi đã ngẩn ngơ vì khung cảnh bình dị này.
Đó là một làng chài thuần chất, nơi người dân vẫn đánh bắt bằng những ngư cụ rất thủ công và đơn giản. Đường vào làng vẫn còn là đường đất nhỏ, ngôi làng cũng chỉ có khoảng vài chục nóc nhà dân, nhưng chỉ đi vài bước là ra tới một bờ cát dài mịn màng, trắng muốt; sóng biển ngày đêm dạt dào xô vào bờ bãi, nước biển trong suốt như pha lê, đi ra sâu 5 – 10m vẫn có thể nhìn thấy đáy cát. Không chỉ có cảnh thiên nhiên đẹp say lòng, người dân nơi đây cũng rất hồn hậu, chất phác và mến khách.
Thấy tôi "lêu hêu" nửa ngày ở ngoài bãi biển, một gia đình ngư dân mới đi đánh lưới về bèn kéo tôi vào nhà, mời ăn cơm, uống nước. Từ ngày hôm đó, tôi như bị ngôi làng chài xinh xắn này "bỏ bùa", đến nỗi sau chuyến đi nghỉ về, vẫn thương nhớ mãi không thôi.
Hơn một tháng sau, tôi xin nghỉ phép, bỏ tiền mua vé máy bay vào Đà Nẵng và trở lại ngôi làng biển nọ. Vừa tới làng, tôi có cảm giác như được trở về nhà. Vậy là chẳng suy nghĩ nhiều, tôi hỏi mua đất. Ban đầu, dân làng còn rất ngạc nhiên, tưởng tôi nói đùa. Nhưng khi thấy tôi rất quả quyết, họ bèn dẫn tôi tới một mảnh đất có địa thế đẹp nhất làng, "view" biển rộng mở bao la bát ngát.
Mảnh đất này rộng tới 650m2, vì ở đây đất rộng, lại ít người, nên nhà nào cũng rất "mênh mông". Được biết, chủ sở hữu mảnh đất này muốn chuyển tới thành phố sinh sống, nên nhà bỏ không đã lâu, nay có người hỏi mua, chủ nhà mừng quá, đồng ý ngay. Đất tuy rộng nhưng lại có rất rẻ, cả thửa đất chỉ có giá 300 triệu; ông chủ còn thiện chí "ra lộc" thêm cho tôi 20 triệu, vậy là tôi chỉ mất 280 triệu để được sở hữu mảnh đất mình hằng mơ ước.
Tôi "xuống tiền" trong nháy mắt và làm thủ tục sang tên đổi chủ cũng rất thuận lợi, nhanh chóng.
Dù đã "vét sạch" vốn liếng dành dụm suốt mấy năm, nhưng tôi vẫn rất vui mừng và cảm thấy yên tâm vì ít nhất cũng đã có một mảnh đất của riêng mình để "về hưu dưỡng già". Với ý định sau này về già sẽ tới đây xây nhà, làm một mảnh vườn xinh, sống cuộc sống yên bình, thanh thản, ngày đêm ngắm trời, ngắm biển, tôi hí hửng bay về Hà Nội, trở lại công việc thường ngày.
Mảnh đất "khỉ ho cò gáy" ai nghe cũng "chửi" điên rồ, bỗng chốc hoá "mỏ vàng"
Vừa hay biết tôi mua được đất ở Quảng Nam, gia đình, bạn bè, đồng nghiệp đều "xúm" vào "chửi" xối xả. Gia đình, họ hàng thì cho rằng tôi ngu ngốc, bất hiếu, vì đã mất công "ngoi lên thành phố" mà lại chẳng có ý định tích cóp để mua đất, mua nhà, định cư ở thành phố; hoặc ít nhất cũng nên về quê để mua đất cho gần bố mẹ, ông bà; đất ở quê còn đầy ra đấy, bao nhiêu mảnh đẹp và vừa tầm tiền thì không mua, lại lần mò đi tận đẩu đâu mua đất.
Bạn bè, đồng nghiệp cũng "kêu trời" vì tôi đã điên rồ "ném tiền qua cửa sổ" khi mua đất ở nơi "khỉ ho cò gáy" chẳng có giá trị gì; theo họ, số tiền ấy muốn sinh lời thì nên mua chứng khoán, mua đất, mua nhà, hoặc chí ít thì cũng nên gửi ngân hàng.
Ai cũng nói tôi là kẻ "dở hơi", "ngược đời" khi bỏ ra toàn bộ số tiền tích cóp được để mua một mảnh đất "giời ơi đất hỡi" mà chẳng hề tính toán đến lợi nhuận.
Mọi người đều ca thán, chỉ trích, nhưng không ai biết rằng tôi mua đất vốn không kì vọng nó có thể sinh lời, mà đơn giản chỉ để có một nơi nghỉ ngơi khi về già. Tính tôi vốn lo xa, nhưng cũng không xa đến nỗi có thể ngờ được mảnh đất vốn "giời ơi đất hỡi" một hôm bỗng bất ngờ tăng giá.
Sau 6 năm, mảnh đất 280 triệu bất ngờ tăng giá gấp 12 lần, do làng chài nọ lọt vào "tầm ngắm" của một đại gia, tương lai sẽ trở thành một khu du lịch. Mảnh đất của tôi lại nằm ở vị trí đẹp nhất, có view biển rộng nhất, nên trở nên cực kì đắt giá, rất nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra để sở hữu. Số điện thoại của tôi liên tục "cháy máy" với những cuộc gọi tới để "gạ" bán đất, cứ sau vài ngày, con số người sau đưa ra lại cao hơn người trước đến hàng chục, hàng trăm triệu đồng. Đến lúc này, bài toán của tôi mới trở nên thực sự khó khăn: bán để thu lời lớn hay giữ lại để thực hiện ước mơ khi về già?