Chuyện là tối hôm mùng 5/10, mình rủ đứa em đi cà phê Vincent le Café số 91 Trần Quốc Toản xem Midnight in Paris, thấy fanpage quán thấy cũng tận 15k like, mình bấm bụng yên tâm sau đó hí hửng lên đồ đi xem phim.
Lặn lội 6km lên tận TQT, đến nơi tầm hơn 8 rưỡi tối, mọi thứ đều nên thơ cho tới khi mình order đồ. Cầm cái menu lên mình shock tận óc. Đồ uống không biết nguyên liệu xịn đến đâu nhưng mà giá cà phê Việt là 99K/cốc, các đồ uống khác giá toàn trên 100k/cốc – cũng mấy đồ đá xay, trà như bao quán khác. Nhưng mà muốn xem phim quá rồi, mình tặc lưỡi order 1 cốc Việt quất sữa chua đá xay với giá 129k. Xin thưa là 129k nhưng không ngon tí nào, chả hiểu sao bà chủ cho cả cái thạch chua chua mà mấy quán nước ở quê mình hay cho vào trà sữa vị orginal đời đầu 10k/cốc ý, vị thì toàn vị siro bị khé và gắt. Nhưng mà mình tiếc của nên vẫn uống. Tới đây thì là mở đầu cho toàn bộ drama phía sau.
Lúc đầu, mình order thêm 1 bánh vani kiểu Pháp (trên menu ghi thế) với giá 55k/cái, chủ quán báo hết bánh rồi, nên em mình order hướng dương (không nhớ giá), nhưng chủ quán cũng bảo hết. Sau đó chủ quán recommend cho em mình uống cà phê hoặc các loại trà gì đó nhưng mà nó không muốn uống, thế là chủ quán lại quay ra bảo là “bên mình còn bánh matcha”, thế là 2 chị em đồng ý gọi bánh matcha. Tổng bill hết 195k vì cộng thêm 5% phí VAT, mình cũng tặc lưỡi thanh toán.
Mình ngồi đợi một lúc để thì có đồ uống, sau đó lên tầng xem phim. Xem phim được 1 lúc thì chủ quán bê đĩa bánh lên. Phòng chiếu tối, chỉ có ánh sáng màn chiếu hắt ra mập mờ, nhưng em mình vẫn phát hiện ra bánh này không phải bánh matcha, mà là bánh vani. 2 chị em nhìn nhau kiểu ủa cái gì kì vậy, mình bảo nó thôi không ăn thì để bánh trên bàn, tí bảo người ta refund.
Kiên trì xem hết bộ phim 90’. Mình đi xuống hỏi chủ quán 1 cách rất lịch sự, báo bạn ý chuyển khoản lại tiền bánh cho mình. NHƯNG KHÔNG. Bạn chủ quán bảo là mình xuất hóa đơn rồi, các bạn chỉ có gói mang về được thôi. Bình thường nghe thế chắc mình sẽ đồng ý cho qua chuyện vì lúc đó cũng muộn rồi (10 rưỡi tối), nhưng do thái độ không mảy may giải thích hay xin lỗi khách vì lấy nhầm món của chủ quán, mình ba máu sáu cơn, bắt đầu chất vấn. Sau đây là đoạn hội thoại của mình và chủ quán.
- Ủa nhưng mà mình order bánh matcha chứ có phải bánh vani đâu? Sao mình lại không được hoàn tiền?
- Nhưng mà vì lúc đầu các bạn có order bánh vani, mình xuống kho thì thấy có bánh vani nên mình vẫn cầm lên đưa cho các bạn.
Đoạn này mình đúng kiểu wtf.
- Ủa nhưng mình chốt order là bánh matcha cơ mà? Bánh vani là do bên bạn tự mang lên chứ mình đâu có gọi?
- Nhưng lúc đầu bạn có order. Mình NGHĨ là bạn ý vẫn muốn ăn bánh vani nên mình mới mang lên.
- Đấy là bạn nghĩ, chứ còn thế nào thì bạn phải hỏi khách chứ? Đúng là lúc đầu mình order bánh vani, sau đó bạn bảo hết, một lúc sau lại nói còn bánh matcha, nên mình order bánh matcha cơ mà? Mình confirm là bánh matcha chứ đâu phải bánh vani?
- Các bạn CÓ order bánh vani.
- Camera ở đây có ghi âm không? Bây giờ bạn mở lên xem là biết ngay mình order cái gì.
- Bạn yên tâm, mình là chủ quán ở đây, mình nhớ mình nói cái gì.
Đến lúc này thì mình vừa điên tiết vừa bất lực. Đại loại mình ko nhớ trong cuộc hội thoại này thì bọn mình nói với nhau như này lúc, nhưng có một đoạn là:
- Đáng ra các bạn đến đây xem phim thì phải mua mỗi người một cốc nước, nhưng mà mình để các bạn order 1 cốc nước, như thế đã là quá bla bla (không nhớ)
- Ơ hay, thế thì bạn phải nói với mình ngay từ đầu chứ?
- Mình có nói rồi.
Mình không nhớ chủ quán nói lúc nào nhưng mình KHÔNG nghe thấy và KHÔNG confirm gì về vụ này hết. Đến cuối cùng, biết không thể tranh luận với 1 người đ có logic, mình quyết định thôi đi về cho đỡ mệt.
- Thôi đi về.
- Mình kinh doanh thì mình cũng biết là có một số loại khách…
Ôi bất ngờ chưa cả nhà ơi, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
- Không bao giờ mình quay trở lại cái quán này nữa!
- Ô thế là đương nhiên! (thái độ thách thức khách hàng như này mình gặp lần đầu)
- Kinh doanh cái kiểu như bạn không biết có còn ai muốn quay lại không!
- Ừ nhưng mà mình kinh doanh được 3 năm rồi đấy bạn ạ.
Và chủ quán đóng sầm cửa sau lưng bọn mình. QUÀO! Mình điên đến mức mà người run cầm cập, da đầu tê rân rân. Mình bỏ con mẹ nó cái bánh vani lại đó không thèm mang về luôn.
Nói chung là up lên đây để cho những ai muốn đi cà phê thưởng thức nghệ thuật thì nên tránh cái quán này ra. Thà ở nhà xem phim lậu còn sướng hơn. Đồ uống thì đắt, phục vụ thì dở hơi, chưa nói đến không gian quán nhỏ, phòng chiếu phim đang xem có chuột kêu chít chít đâu nhé. Qúa hoài cổ!
Phim thì hay mà gặp phải cái quán thì hỏi chấm. Phục vụ như thế đừng thu phí VAT làm gì. Chịu!
Bài chia sẻ của một bạn xin dấu tên, tìm hiểu thêm thì thấy, cửa hàng này có những phản hồi 'cãi tay đôi" với khách hàng trên đánh giá google:
Còn bạn đã có trải nghiệm nào ở đây chưa, chia sẻ nhé!