Tất nhiên ở góc độ người dạy học, việc làm cho hoạt động học tập trở nên dễ dàng và vui vẻ hơn là hết sức quan trọng và là trách nhiệm của người thầy. Thế nhưng, có một điều mọi người nên hiểu là với tuyệt đại đa số người học, việc học không bao giờ vui bằng việc chơi. Và nếu để học sinh tự chọn thì các bạn ấy sẽ chọn chơi ghêm, xem phim, lướt nét, ... chứ chẳng ai chọn học Toán, Lý, Hóa, Sinh, Lịch Sử, Địa Lý, ... làm gì cho mệt. Do đó yêu cầu phải làm cho học sinh thích học hơn thích chơi là một yêu cầu thực sự quá đáng và bất khả thi.
Thực tế cho thấy thành tựu học tập của đại chúng chủ yếu đến từ sự ép buộc. Nhỏ thì cha mẹ ép buộc, lớn thì thầy cô và nhà trường ép buộc, đi làm thì cơ quan ép buộc. Nếu không bị ép buộc thì đa số chúng mình sẽ bỏ học đi yêu ... à nhầm đi chơi, chứ học làm hcó gì cho nó mệt, phải không ạ!?
Năng lực và trình độ phải vượt qua được một cái ngưỡng nào đó thì người ta mới bắt đầu cảm nhận được niềm vui trong học tập, và công cuộc tự học tự giáo dục mới thực sự bắt đầu. Và để đạt tới cái ngưỡng kích hoạt đó thì không thể không có sự ép buộc, và không phải ai cũng có thể vượt qua được cái ngưỡng tối thiểu đó.
Tóm lại năng lực tự học và tìm thấy niềm vui trong việc học là một năng lực quý giá mà rất ít người có được!
Cre: Thầy Nguyễn Thành Nam