Nhà mình cách nhà chồng gần 40km. Vì có bầu nên mình ko thể cùng chồng lên HN làm lại như trước. Mình làm ở quê và ở nhà ngoại (vì nhà ngoại gần chỗ mà mình đang xin làm tạm thời). Vợ chồng mình cưới nhưng ko ở cùng nhau. Anh làm kỹ thuật xây dựng ở HN, bỏ về quê thì rất bấp bênh. Còn mình vì mang bầu nên ko thể đi xa nữa. Trước khi cưới mình nhận định nhà chồng không khó khăn nhưng sau khi mình nghỉ làm về nhà nội để chuẩn bị sinh thì mọi thứ khác hẳn. 

Ngày mình nhập viện sinh, bà ngoại xin nghỉ làm, vượt gần 40km đường mưa để đến với mình còn bà nội thì mải miết tăng ca, gần 9h tối mới vào viện cùng mình nhưng là vào để ngủ. Mình đau hơn 10 tiếng bác sĩ chỉ định bấm ối vì mình đã kiệt sức nhưng bà nội kiên quyết ko cho. Mãi đến khi chồng mình quyết bấm ối bà mới không làm được gì. Mình còn nhớ lúc ra khỏi phòng sinh, bà nội nói với mình “nó chẳng giống ai trong nhà này” rồi bà về đi ngủ bỏ mặc mình ở đấy cho bà ngoại và chồng. Mình sinh bà nội nghỉ đc 1 ngày, chồng mình chỉ xin nghỉ được 1 tuần, thời gian sau ấy mình tự quỳ gối bế con (do mình sinh khó, tầng sinh môn rạch 2 đường dài, hơn 20 ngày sau sinh mình mới ngồi được). Mình làm mẹ lần đầu lại ko có ai bên cạnh, bà ngoại lại ở xa.

Những gì ko biết mình đều gọi hỏi bà ngoại từ vệ sinh rốn cho con, tắm cho con, lấy tưa lưỡi đến vệ sinh mắt mũi cho con vì mình hỏi bà nội chỉ nhận được câu” tao ko biết, ngày xưa tao nuôi con ko vậy”. Nuôi con nhỏ với mình rất vất vả nhất là tháng đầu con mình lại quấy khóc mãi, đêm cũng 1h sáng mới ngủ. Hầu như bà chẳng giúp mình được gì, chỉ phụ mình ít đồ giặt của cháu. Nhưng con mình đóng bỉm cả ngày cũng chẳng mấy đồ. Ngày nào cởi bỉm 1 chút là tối bà lại “mày mang hết tủ quần áo ra cho nó mặc à?” Vậy mà ai hỏi bà, bà cũng nói bà thương con thương cháu. Mình tâm sự với chồng, chồng mình gọi về nhờ ông bà giúp mình thì ông vào cảnh cáo mình ko được nói với chồng mình việc ở nhà. Ông cấm mình cho cháu về ngoại. Tháng đầu sinh mình ốm suốt, có ngày ốm ko ngồi dậy được ônh bà cũng khoá cửa ngoài đi làm, mặc kệ mình 1 mình với con nhỏ. Con khóc mình ko thể ngồi dậy, chỉ bất lực ôm con trong lòng khóc cùng con. Bà cấm đoán mình trong cách nuôi dạy con, bà bắt mình cho cháu uống nước khi cháu chưa được 1 tháng tuổi. Mình phản đối thì bà bảo kệ mẹ con nhà mày. Còn rất nhiều chuyện ông bà để ý rồi soi mói mình từng tí.

Đỉnh điểm là gần đây chị chồng mình suốt ngày gọi cho mình hỏi chồng mình lấy lương chưa? Gửi cho mình chưa? Hôm thì hỏi vay vàng cưới của mình mua xe, hôm thì hỏi vay tiền. Khi biết mình mới lấy 30tr tiền thai sản thì “ mợ đừng nói với cậu để chị vay, mợ có tiêu gì đến tiền đâu”. Mình thật sự ko biết phải nói gì? Sao lại ko dùng đến tiền? Thế mình sống bằng gì? Con mình sống bằng gì?

Mình sinh đến nay cũng gần 2 tháng rồi, mình đã rất nhiều lần nghĩ đến cái chết để giải thoát cho bản thân. Vì mình tâm sự chồng mình ko hiểu. Anh ở xa nên ko biết mình chăm con vất vả cỡ nào. Cứ nói ra là vợ chồng mình cãi nhau. Mình rất chán nản. Mình không biết mình sai ở đâu? Mình phải làm gì tiếp theo. Mình không biết phải làm gì để tốt cho con đây?

 
Tâm sự của 1 mẹ bỉm xin phép được giấu tên
Nguồn
Link bài gốc