Vợ chồng thu nhập hàng tháng quanh 30 triệu đồng và đang nợ 600 triệu tiền mua nhà. Nên với thu nhập như vậy hàng tháng chi tiêu, trả tiền lãi mua nhà cũng vừa đủ hoặc thừa một chút. Gia đình hai bên ở quê đều bình thường, không khá giả, cũng chẳng khó khăn, chưa phải dựa dẫm vào con cái. Gần đây, tôi suy nghĩ rất nhiều về việc có nên về quê hay không?

Quê tôi khoảng chục năm trở lại đây phát triển tương đối nhanh so với các xã khác. Nhìn chung người dân cũng giàu lên nhanh nhờ buôn bán, mua xe, mua đất nhiều. Mọi người mua xe ôtô con nhiều, nhưng mục đích chính không phải để đi lại mà để chở hàng.

Có rất nhiều người trẻ, bạn bè tôi, trẻ hơn tôi nhưng đã có xe, đất đai, nhà đua nhau xây kiểu lâu đài. Ngày còn đi học thì bạn bè bị đem so sánh với tôi, còn giờ thì thi thoảng tôi lại bị đem so sánh với mọi người.

Ngay chính bố mẹ tôi cũng thi thoảng kể đứa này đứa kia ngày trước học dốt giờ làm ăn êm lắm, mới mua đất. Nói như vậy, để mọi người biết quê tôi không phải là vùng quê nghèo, heo hút.

Thi thoảng hai vợ chồng có lúc vẫn nói hay là bán nhà về quê. Mẹ tôi xuống trông cháu giúp, sang nhà bên cạnh chơi vẫn nói kiểu Hà Nội còn không bằng ở quê.

Thực lòng tôi cũng suy nghĩ về việc ấy rất nhiều. Hiện tại là 4 phần muốn về, 6 phần muốn ở lại. Nếu về quê thì có thể như nhiều người chia sẻ trên diễn đàn, có thể cuộc sống dễ chịu hơn về mặt thời gian và kinh tế. Không phải xô bồ như ở đây.

Nhưng nếu nhìn về tổng thể có được như cuộc sống mà tôi muốn hướng tới hay không thì không biết. Tôi cảm thấy quê có giàu cũng không bao giờ bằng ở Hà Nội. Quê tôi giàu là giàu so với các xã xung quanh, còn so với Hà Nội thì đương nhiên có thể hơn một khu vực nào ấy ở Hà Nội, nhưng nếu tính mặt bằng chung thì không thể bằng ở Hà Nội.

Nhiều người vẫn bảo 10 năm nữa thì quê cũng như phố. Tôi nói thật không bao giờ có chuyện ấy, cứ nhìn sang các nước đang phát triển thì biết. 10 năm sau thì phố đã khác rất nhiều rồi.

Mỗi lần về quê, tôi thấy các cháu nhà tôi không có chỗ nào để chơi cả. Suốt ngày ở trong nhà xem YouTube. Muốn đá bóng, chơi đùa cũng không có chỗ. Nhà ở quê tuy là rộng so với thành phố nhưng để có sân đá bóng được thì không. Trẻ con muốn đạp xe cũng vậy, không nhẽ ra đường đạp xe. Mà quê tôi thì có tí buôn bán, nên xe cộ nhiều, nguy hiểm.

Ở lại Hà Nội có thể vất vả hơn về quê nhưng tôi nghĩ chắc chắn con tôi sẽ được toàn diện hơn. Tôi chỉ cần nhìn ngay vào những đứa cháu ruột của anh chị tôi ở quê. Mặc dù anh chị tôi ở quê tài sản cũng có chục tỷ, so với quê như vậy là cũng ổn. Nhưng chúng nó không có chỗ chơi, bây giờ hết thời ra cánh đồng, sân đình chơi với nhau rồi.

Cháu tôi cũng không được học các môn năng khiếu, nếu muốn học phải đi ra thị trấn ở huyện mà lớp cũng không nhiều. Bố mẹ thì hàng ngày bận buôn bán nên không có thời gian để đưa đi đón về, tối chơi đùa, nói chuyện với con.

Mùa hè muốn đi bơi cũng phải đi xa, không nhẽ đi tắm ao đình như ngày xưa. 4 đứa cháu nhà tôi không có đứa nào biết bơi. Còn chỗ tôi ở dưới này thì đầy đủ tiện ích, công viên, cây xanh, sân chơi, nhà thi đấu, bể bơi, lớp học đàn hát, vẽ vời...

Bây giờ, chiều chiều hai bà lại đẩy xe cho hai bé nhà tôi xuống sân chơi hoặc ra công viên xem thiên nga. Bản thân tôi rất thích con mình biết các môn năng khiếu, ăn tối xong ngồi nghe con đàn hát. Nếu về quê thì rất khó để con được như vậy vì rất ít lớp để học, tôi cũng không có chuyên môn để dạy con những cái đó.

Ở quê tuy nói là chi phí rẻ nhưng cũng tùy , không phải gì cũng rẻ hơn. Ăn uống rẻ hơn nhưng như tôi thấy tiền nào của ấy. Thức ăn, trái cây ở quê tôi không được ngon như dưới này. Mười nhà thì được một, hai nhà có vườn rau nhỏ đủ ăn cho gia đình, lại không phải là vùng chuyên nuôi trồng để bán nên hầu hết thức ăn ở quê đều phải đi mua.

Tôi thích ăn tôm nhưng ở quê chỉ có tôm to bằng ngón tay, còn để mua được tôm to như ngón chân cái như ở Hà Nội thì phải đi xa để tìm. Sữa bỉm muốn có nhiều lựa chọn chút cũng phải đi xa. Điển hình như vừa rồi con tôi về quê, cháu hết men tiêu hóa hay dùng. Đi tìm ở các hiệu thuốc ở xã không có, hỏi mãi đứa bạn mới biết một hiệu thuốc ở huyện có bán nhưng giá cao hơn tôi mua dưới này. Vì họ là độc quyền, chỉ có một mình chỗ ấy bán. Với lại giá thuốc thì chả ai biết thế nào nên họ cứ bán như vậy.

Về y tế, giáo dục, văn hóa, dân trí đương nhiên quê không thể bằng ở phố được Những gì ngon nhất, tốt nhất ở Việt Nam này chắc chắn sẽ có mặt ở Hà Nội, Sài Gòn đầu tiên.

Một điều nữa là ở quê tôi, tôi thấy mọi người giờ cũng chả thật lòng với nhau lắm. Chứ không phải người quê thật thà, tình cảm. Vì gần như cả xã buôn bán chung một mặt hàng nên mọi người cũng cạnh tranh, thăm dò, dè chừng nhau rất nhiều.

Mấy lần về ngồi ăn uống với anh em, nhưng trong bữa ăn câu chuyện không phải là hỏi han nhau, chia sẻ với nhau về cuộc sống mà là những câu hỏi như thăm dò nhau. Và tôi nghĩ là cũng thẳng thắn mà nói ở thành phố có rất nhiều cơ hội, nhiều ý tưởng để kiếm tiền, chỉ là bản thân mình không đủ nhanh nhẹn, không đủ khả năng, không đủ bản lĩnh để nhìn ra.

Hiện tại, tôi vẫn nghiêng về phướng án ở lại hơn mặc dù trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ có nên về không?

Chia sẻ của độc giả Le Trong Sang 

Nguồn
Link bài gốc