Hai lần không về được nhà chịu tang người thân vì cách ly mùa dịch, là quá đủ với tôi rồi.
Bạn tôi, mới đó cả nhà vui vẻ, đùng cái ông bạn mắc, rồi lây sang bà.
Ừ thì sau đấy ông khỏi, nhưng yếu hẳn. Rồi một hôm nọ bạn đang bận việc trên nhà, ở dưới phòng ông kêu mệt, rồi cứ thế lịm đi, bác gọi bạn xuống thì ông đã không còn.
Ông hỏa táng, bà ở nhà vẫn còn ho, mắt sâu thẳm, kể chuyện “Ông thương các cháu nhưng không thương bà, ông mất đi rồi bà ở với ai”...
Bạn hết cách ly, đi làm bình thường, nhưng giọng lạc mất, gầy mấy cân, buồn cả con người. Nói chuyện mà bạn cứ nuối tiếc, giá như có nhiều thời gian hơn, bạn sẽ đưa ông bà đi chơi chỗ này chỗ kia, khi mà dịch đã lùi xa. Tiếc, thương…
Tôi có đọc được ở đâu đôi dòng, “Hãy nói chuyện nhiều hơn với người già, vì thời gian của chúng ta sắp hết”.
Thực ra trước kia tôi không để ý lắm, nhưng từ ngày dịch tràn qua, mọi thứ đã khác.
Thế đấy, bằng một cách không muốn chút nào, chúng ta đã đến cái tuổi bắt đầu nhận thức được thế nào là mất mát, thế nào là một đời không gặp lại…
Nếu có thể, hãy để ý thêm chút đến những người già trong nhà, nhé!
Và Mùa dịch mọi người đùa cho bớt căng thẳng cũng được, nhưng sức khỏe thật thì phải nghiêm túc nhé!