Người ta thường nói, chỉ khi nào mất đi mới biết trân trọng. Sống xa nhà cũng thế. Đó là cảm giác về nhà sau một ngày học mệt nhoài nhưng chẳng có sẵn mâm cơm nóng hôi hổi của mẹ, không có cốc chè bỏ sẵn tủ lạnh của bố. Đó là cảm giác trống trải bốn bức tường đón mình thay vì em cún lao ra quấn chân.
Mình còn nhớ hồi bé bị ốm, mẹ thường sốt sắng lên hết đánh gió lại bắt ăn cháo tía tô. Mình vẫn càu nhàu bảo mẹ ốm tí là tự khỏi, mẹ cứ phải làm quá. Để rồi một ngày nọ mình cảm, nằm bẹp trên giường phòng trọ không đủ sức lết dậy đi mua thuốc, lúc đó nước mắt cứ trào mãi ra vì nhớ mùi cháo tía tô mẹ nấu, nhớ bàn tay mẹ dịu dàng lau trán cho.
Sống xa gia đình dạy cho mình cách mạnh mẽ, vừa dứt trận khóc mà mẹ gọi điện là lập tức mỉm cười liền để cho mẹ yên tâm. Mình nhớ những buổi rong ruổi khắp thành phố mua cho bố mẹ bộ quần áo bằng tháng lương đầu tiên đi làm thêm, ánh mắt mẹ ngập tràn hạnh phúc bảo con gái lớn thật rồi.
Mình từng đọc được một câu nói rằng, đôi khi trưởng thành chỉ đơn giản là quan tâm gia đình nhiều hơn.
Càng sống xa gia đình, mình càng thấm thía rằng đó là ưu tiên hàng đầu, là tất thảy những gì thiêng liêng nhất, trân trọng nhất.
Trong bộ phim Lấy danh nghĩa người nhà có câu thoại thế này, “Con người trưởng thành rồi đều sẽ chia ly. Ai bận việc của người nấy, ai sống cuộc sống của người nấy. Có con cái nào trưởng thành rồi mà không rời xa cha mẹ cơ chứ?”
Nhưng ít nhất, vẫn có "nhà" trong tim để tìm về mỗi lúc yếu mềm, đó là cả niềm hạnh phúc rồi.
Ảnh: Nguyễn Thắng.