Louis lúc bé vô cùng nhút nhát, đáng thương lắm. Không vui, đi học về ánh mắt rất buồn, hỏi con không nói, càng hỏi càng lơ đi chuyện khác. Mình sợ nhất sau này các con ở trường lớn hơn, nếu vẫn bị bạo hành thì rất khủng khiếp!

Sự nhạy cảm của người làm cha mẹ, mình và papa của Louis lúc ấy bảo nhau là cùng đưa con đi học (bận thế nào cũng đưa con đi, không để người giúp đưa con đi nữa. Và chiều mỗi tuần ít nhất 2 buổi thay nhau đón con). Để tìm hiểu và để con an tâm, gần gũi, hiểu chuyện để con chia sẻ.

Sau đó, phát hiện con thường bị một bạn bắt nạt. Về nhà mình rất kiên nhẫn nhiều ngày sau đó để gặn hỏi, mãi Louis mới nói hay bị bạn đánh và cấm không cho bạn khác chơi cùng, có khi là thật và lúc chỉ là đùa.

leftcenterrightdel
 

Mình buồn lắm, nghe con kể mà như xát muối vào lòng. Mình muốn ngay ngày mai lên gặp trường, gặp cô để nói con bị bạo hành. Nhưng ông xã không cho. Ông xã nói rằng nên nói với cô giáo với thông điệp là: “Louis bị bạn bắt nạt, nhờ cô để ý. rất mong cô xem cháu”.  

Mình lúc đầu không chịu, mình tức giận và thương con. Sau ông xã kìm mình lại. Ổng nói:

“ Do vì rất nhiều học sinh, có thể là cô không biết hoặc có khi cô biết mà làm ngơ. Biết đâu khi kiến nghị thầy cô giáo sẽ nghĩ rằng trẻ con trêu đùa hay đánh nhau trong lúc chơi là chuyện bình thường. Nên mình phải tìm cách sao cho được việc, nghĩ đến quyền lợi và kết quả sau khi đối thoại và gửi tin để nhà trường giúp”.

 Ông xã ngại nếu cách mình nóng nảy trường sẽ có ác cảm thì sẽ không giúp được con mình. Vậy thì rõ ràng là mình sẽ không đạt được điều mình muốn là cần họ lắng nghe, giúp con mình có môi trường học vui vẻ, hoà đồng. Mình rất phục ông xã vụ cư xử.

Mặt khác, nhà mình đưa con đi học và chủ động làm quen với nhà có con bắt nạt Louis. Mình mời gia đình kia nói câu chuyện Louis bị bắt nạt. 
Mình tin là họ sẽ bênh con, ai cũng vậy thôi. Nên nhà mình chọn cách “chia sẻ” nhẹ nhàng với gia đình kia.

Và đúng như nhà mình đoán, phản ứng của người mẹ là bênh con, và nói rằng con họ rất hiền, rất ngoan, khẳng định không có chuyện đó, vì bố bạn cũng rất nghiêm. 

leftcenterrightdel
 

Đó là tình huống rất bình thường của bản năng người làm mẹ, và nhà mình hiểu luôn, mình lúc ấy khó chịu chứ. Nhưng mục đích cuối cùng của mình là Cảm Xúc, Tinh Thần, Giáo Giục và Quyền Lợi cũng như Thể Diện của các con. Mình mong muốn họ mở lòng để giáo dục, để ý con họ và giúp được con mình và tụi trẻ.

Nên nhà mình đã nói với họ rằng: 

“Có thể con chị chỉ là trêu đùa, nhưng con tôi không quen với việc đó, và cháu rất buồn, rất sợ đi học. Tôi mong anh chị hiểu và giúp đỡ. Đặc biệt, con tôi rất nhạy cảm”. 

 - Mình nói tránh thế cho họ cảm thấy nhẹ nhàng và không phải lỗi 100% vì con họ gây ra nỗi buồn cho con mình.

- Sau buổi ấy, họ về hỏi con họ, rồi họ bắt cháu viết bản kiểm điểm, viết thư xin lỗi Louis. Và sau này không còn chuyện ấy nữa. Hai đứa chơi với nhau và bố mẹ chơi với nhau luôn, mình còn được họ tặng bánh 😍.

Ở nhà, mình khuyên con học tốt để tự tin hơn, tập thể lực thể thao, dạy con phản kháng lại khi bị bắt nạt và khoe cô giáo, về nhà nhớ chia sẻ với bố mẹ (giải thích cho con hiểu chỉ có bố mẹ mới là người giúp con tốt nhất, để con chia sẻ nhiều điều).

Mình hiểu con sẽ không nói với mình vì phần sợ mình buồn, mặt khác chúng có sĩ diện riêng. Mục đích cuối cùng của nhà mình là giúp con tự tin không bị bắt nạt, giúp con thấu đáo ngay cả khi mình là nạn nhân, giúp con mở lòng, và cả cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Mình giải quyết vấn đề nóng nảy, con sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều về tâm lý cũng như cách cư xử, hành vi của chúng. 

Kết quả là giờ Louis chơi rất ổn và khá gần với bạn kia, giúp đỡ bạn khác khi bị bắt nạt. Giúp bạn và chơi với các bạn mới chuyển đến. 

Mà ổng còn bảo vệ các bạn, còn giải thích việc bắt nạt là không tốt, sau này lớn lên bạn sẽ phải hối hận việc này. Hiện nay ở trường Louis và bạn bắt nạt kia chơi rất vui với nhau. Còn có rất nhiều bạn, thích đi học, thích đến trường, chứ không nhút nhát và rất tội nghiệp như xưa.

Các bạn biết không? bắt nạt ở trường không hẳn là bị đánh đập, mà còn là những trò lườm nguýt, nói xấu, không cho tham gia hoạt động nhóm… tất cả là những câu chuyện rất thường của con gái nữa. Nên mình rất hay hỏi thăm con gái 17 tuổi của mình, cũng sợ con có nỗi khổ riêng ở học đường mà mình không biết.

Đặc biệt, mình luôn khuyến khích con giúp bạn mới đến trường, giúp bạn học và giúp những bạn khó khăn hơn. Con Linh toàn bảo: nhà các bạn con không khó khăn, chỉ có nhà mình là khó khăn thôi mẹ😂😝. 

Không phải vì các con được đủ đầy học trường quốc tế, mà quên rằng còn rất nhiều mảnh đời thiếu may mắn ngoài kia. Mình sợ con mình bị bạo hành, mình càng sợ hơn nếu con là Kẻ Bạo Hành. 

Vì vậy, mình rất ủng hộ và giúp đỡ khi các con biết chia sẻ, biết yêu thương. 

Con gái của mình ngoài việc học thì còn có nhiệm vụ làm Marketing trong nhóm 5 người. Cứ 3-4 tháng khi vào kỳ nghỉ hay thi xong các con lại đi quên góp từ thiện. Vật phẩm là đồ dùng học tập, đồ cá nhân, thức ăn, trái cây, gạo, thuốc đánh răng, giấy vệ sinh, chăn mền, để giúp đỡ những mảnh đời thiếu may mắn hơn, ở các trại trẻ mồ côi. 

Tóm lại: mình muốn nhấn mạnh rằng: “THÁI ĐỘ của người lớn rất quan trọng, tác động và tạo ra văn hoá, hành vi, nền tảng cho con mình, gia đình mình”. 

Minh học được rất nhiều “đắc nhân tâm” từ chính ngôi nhà của mình. Thật may mắn!

Cảm ơn các bạn rất nhiều đã dành thời gian đọc bài dài ngần ấy ♥️.

 
Sưu tầm ở group Yêu Bếp (mình không rõ tên tác giả, mọi người nếu biết coment hộ mình nhé)
Nguồn
Link bài gốc