“Năm nay con vào lớp 1, nhưng vì bệnh ung thư máu mà con không thể đi dự lễ khai giảng đầu tiên như các bạn” – đó là chia sẻ của Trần Phạm Phương Nhi, 6 tuổi, bệnh nhi ung thư máu đang điều trị tại Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương.

Ước mơ có lẽ là điều luôn tồn tại trong tâm trí mỗi đứa trẻ. Ngày còn bé, chúng ta thường mơ mộng nhiều thứ, như ước có thể bay lượn, được làm siêu nhân, tạo ra những điều phi thường, to lớn,… bởi lẽ cuộc sống thật nhiệm màu và ngập tràn cảm hứng. Nhưng ở đâu đó, vẫn có em nhỏ ấp ủ những ước muốn rất đỗi giản dị: “Em chỉ muốn được về nhà thôi…”. 

Chúng mình gặp “em” vào một sáng đầu thu tháng Chín, giữa những cơn gió heo may đầu mùa, “em” xuất hiện với gương mặt rạng rỡ và đầy tinh nghịch. Nếu không phải vì ống truyền gắn nơi tay em hay mái đầu lơ thơ vài ngọn tóc, “em” cũng chẳng khác gì những đứa trẻ ngoài kia. Em, một thiên thần kiên cường và mạnh mẽ, được mọi người gọi với tên ở nhà rất dễ thương là “Nhím”.

Tết Trung Thu đang đến thật gần nhưng có lẽ năm nay Nhím không được về nhà vui tết, cùng gia đình mua sắm và ngắm các con phố tràn ngập ánh sao vì em đang phải chiến đấu với căn bệnh ung thư quái ác ở viện. Ở đó có các y bác sĩ hết mực quan tâm, giúp đỡ em vượt qua cơn đau của bệnh tật, có những người bạn cùng phòng bệnh luôn trò chuyện, động viên và đặc biệt, có những giọt máu quý từ những trái tim nhân ái sẵn sàng được trao tặng khi em cần.

Năm nay, Phương Nhi vào lớp 1. Cũng như các bạn nhỏ khác, em háo hức được dự lễ khai giảng đầu tiên trong cuộc đời, em thích được cầm cờ, cầm hoa, mặc đồng phục đi vào cổng trường cùng các bạn. Nhưng rồi lễ khai giảng đầu tiên của em lại là ở trong viện, ước mơ được đến trường như bao bạn bè bình thường khác bỗng chốc thật xa xỉ.

“Do con thích quá nên tôi có cho cháu đi tập trung ở lớp mới khoảng 15 phút để biết thầy biết bạn rồi lại cho về. Đến ngày thì hai mẹ con lại nhập viện, tôi không dám cho cháu đi lâu vì sợ nhiễm khuẩn, chỉ hẹn với cháu là bao giờ con khỏi thì con lại được về đi học” – mẹ của Phương Nhi ngậm ngùi kể lại. 

Có lẽ, không nỗi đau nào bằng nỗi đau nhìn những đứa trẻ ngây thơ, trong trẻo phải gồng mình chống chọi với căn bệnh ung thư. Có những lúc Nhím mệt mỏi, bị những cơn đau đeo bám làm em đau đớn đến òa khóc. Những đợt truyền hóa chất và xạ trị đã khiến tóc em rụng hết, chỉ còn vài ba cọng lơ thơ. Nhưng vượt qua tất cả, chiến binh nhí quả cảm vẫn lạc quan và luôn khát khao về những điều thật nhỏ bé. Ước mơ của em không phải được bố mẹ mua cho đồ chơi mới, mà chỉ là được về nhà với em gái, hạnh phúc bên căn nhà nhỏ cùng với gia đình. 

Em mong sao lớn lên, mình sẽ là một giáo viên gương mẫu đầy tình thương và bao dung như mẹ của mình. Với em, mẹ là một tấm gương sáng, một người luôn dõi theo chăm sóc. động viên và yêu thương em từng ngày.

Cre: Chuyện của Hà Nội
Nguồn
Link bài gốc

https://www.facebook.com/photo?fbid=685258592954345&set=a.258135375666671