Cô hỏi em cái thẻ này rút ở đây được không cháu, em bảo được cô ạ. Xong cô lại hỏi em thẻ này không phải của cô thì có rút được không, có biết trong này có bao nhiêu tiền không, mật khẩu thường để mấy số.... hỏi em rất nhiều. Em cũng trả lời là không được cô ạ, phải là thẻ của cô hoặc thẻ mà cô biết mật khẩu mới rút tiền và kiểm tra tiền được. 

Cô bắt đầu lân la là cô đi chăm người ốm ở dưới Phú Thọ, lúc ăn cơm ở quán có 2 vợ chồng ăn cơm ở đấy chồng nó lên xe rồi, vợ nó cho con đi tè xong  để quên  1 chiếc điện thoại 12prm  và 1 chiếc thẻ ngân hàng, thế là cô cầm luôn không biết trong này còn tiền không. 

Em chưa kịp nói gì thì chiếc điện thoại kia đổ chuông, cô rút từ túi áo ra và bảo chắc là người để quên gọi thôi không nghe đâu, nó giàu nó mất nó đi mua cái khác. Lúc này lòng thương người của em trỗi dậy em bảo “ cô ơi, cô nghe đi ạ để cho người ta còn đến xin lại không có tội người ta ra”. Cô vẫn lưỡng lự rồi bảo em nghe hộ.Đầu dây bên kia 1 giọng nói hết sức gấp gáp và vội vã “ chị ơi, chị cho em chuộc lại điện thoại với ạ, điện thoại em vừa mua mấy hôm, em còn chưa cài mật khẩu,  trong đó có bao nhiêu dữ liệu quan trọng, công việc của em, em xin chuộc lại 8-9 triệu, chị đừng bán của em đi... ”.

Lúc này em vẫn rất bình tĩnh bảo anh ơi em không phải là người nhặt được có 1 cô ở đây nhặt được cô nhờ em nghe hộ thôi ạ. Đầu dây bên kia lại nói tiếp “ chị ơi chị chuộc lại hộ em với  em đang từ Hạ Hoà Phú Thọ lên, chị hỏi xem người ta cho chuộc bao nhiêu tiền, chị giúp em với. Em còn cẩn thận kiểm tra điện thoại, xem dữ liệu các kiểu mọi thứ đều ok, giống với cái điện thoại của em.   Cô kia thì cứ nhìn em xong nói, nhà cô nghèo lắm cô chẳng nhặt được cái gì bao giờ, giờ cô mang về bán cũng được ít tiền, cháu bảo người ta trả cô được bao nhiêu tiền. Lúc đấy em không biết gì nữa tự dưng lại cứ nghe cô ý nói xong lại nghe điện thoại. 

Trong túi có 4 triệu vừa rút là cứ đưa cho cô ý bảo cô ý là cháu chuộc hộ người ta lát người ta lên lấy . Cô còn dặn em là cháu nhớ trả cho người ta nhé, bấm số của cháu vào đây cô gọi sang có gì cứ gọi cho cô, đưa tiền cho cô rồi chụp ảnh lại làm  hình ảnh người tốt việc tốt nhé 😞😞. Cô còn nói nhà cô ở Văn Chấn, cô đang vội về nhà có việc. Em nhìn biển số thì là biển 21. Lúc đó em có chụp ảnh biển số lại em còn bảo cháu phải chụp lại nhỡ cô lừa cháu. 😞

leftcenterrightdel
 

Em về đến phòng vẫn kể với bạn em là đang chờ người quên điện thoại đến lấy, họ đang ở Phú Thọ lên. Lúc này bạn em mới xem điện thoại rồi bảo em bị lừa rồi, em xem lại điện thoại thì là điện thoại dựng, đơ kinh khủng, trong máy chả có dữ liệu gì, gọi lại số kia rất nhiều cuộc không nghe máy. Gọi cho cô kia cũng ko nghe. Em nhớ ra là có chụp ảnh lại xem thì biển xe lại là 16😔. 

Chắc mọi người đọc xong cũng cảm thấy câu chuyện vô lý đầy mùi lừa lọc rồi mà vẫn để bị lừa , giờ em bình tĩnh lại rồi cũng nghĩ như vậy.  Nhưng thật sự lúc đó em không ý thức được chỉ dăm dắp làm theo những gì họ nói😞😞. 

Khi đó trong người em có 4 triệu em đã đưa hết cho cô, nếu có nhiều hơn là em cũng đưa hết rồi. Em đăng để mọi ngưởi cảnh tỉnh không phải như 1 số người nói là lòng tham đâu ạ. Gặp phải rồi, bị rồi sẽ hiểu. .

Em buồn thất thần từ hôm qua đến giờ.

Mọi người cảnh giác nhé ạ. 😞

Bài em đọc được của bạn Phương Nghiêm/ OFFB nên share lại cho mọi người
Nguồn
Link bài gốc